May 6, 2024, 12:24 pm

Thơ Nam Thanh

Dáng cúc

                                            

Anh không rõ em bước từ hoa ra hay hoa

nhập vào người

Anh chỉ thấy em ngồi hoa nở

Tay em cởi mọi buồn đau dang dở

Của kiếp hoa hay của cõi người?

Ánh mắt đầy vơi đưa mùa thu về đâu

Em mơ gì mà nở ra mùa hoa cúc

Hoa  nghĩ  gì mà mùi hương day dứt

Trở trăn thơm trong hơi thở tháng ngày!

Ngồi lặng im như ngàn năm núi đồi

Ngày đêm nở ra hai vầng nhật nguyệt

Ngồi lặng thầm như bao mùa hoa cúc

Ủ sắc hương tự mưa nắng đất trời

Ngậm sương gió bầm dập rụng rơi

Nuốt nỗi đau vào cõi lặng không lời

Dáng em cười trong dáng hoa cúc nở

Nụ cười rửa mài buồn khổ! Hoa nở ngát

thơm niềm đau!

Ai đem mùa thu ngâm thành tửu hoàng hoa

Ai đem hương thu sao lên vị cúc trà

Ai rót hết mùa thu vào mắt

Để anh nhìn thấy cúc vào em!

Để anh đọc em thấy nhọc nhằn nở ra an

yên mùa hoa cúc

Để anh đọc cúc thấy nắng mưa run trong

mỗi cánh hoa gầy

Để anh đọc những bể dâu nhàu nát cuộc đời

Lại thấy những cánh chim về trong mắt

Em ngồi đó hóa mùa thu hoa cúc…

                                                                  

Mùa nhớ

Gió cốm thổi thu về

Nắng thị vàng lối vắng

Nụ cười nhóm lên mùi nhớ

Vai gày thở ra mùa thương

Ánh mắt ai thẳm xanh dòng sông

Sao nước không chảy vào anh những điều

 em nghĩ

Sao lá mãi rụng vào anh nỗi đau buồn

thương nhớ

Sao mây cứ trôi vào anh nỗi lo sợ

mông lung…

Mùi hương nào lạc đường

Cánh chim nào tìm lối

Mắt em nổi trôi anh về đâu?

Tình lên xanh mùa cây

Lòng rung đầy trời gió

Sông có trôi được nhớ

Biển có cạn được thương

Chưa xa nhau mà tàn cả mùa sen…

Một ánh mắt mà thành duyên nợ

Có mùa nào không là mùa thương nhớ?

Ngọn gió mùa đông

Ngọn gió thổi mùa đông đi đâu?

Thổi những cánh hoa bay khắp nẻo

Thổi con người rời xa và xích lại

Thổi buồn vui nôn nao…

Thấy hẫng một bụi tóc trên vai

Vắng một hơi ấm giữa bàn tay

Một ánh mắt bay lơ lửng đâu đây

Một giọng nói dính vào ý nghĩ

Một nụ cười theo người như áo mặc

Một tiếng khóc nén trong lồng ngực

Từ từ rơi ra mà hoang mang cả hồn người

Những mùa đông gió kêu đầy trời

Tai mắt mọc thêm

            ngóng gió đông thổi điều gì tới

Chợt mơ hồ một mùi hương xa ngái

Thời thơ trẻ vụt về

Với mối tình vụng dại

Mùi mái tóc cài hương nhu

Mùi con gái…

Lòng sợ hãi nếu không còn ngọn gió

mùa đông!

Nguồn Văn nghệ số 51/2023


Có thể bạn quan tâm