THÚY LIÊN
Những bóng tối mùa hạ
Em đắp bóng tối lên mình
mùa hạ khoả thân
giấu mặt sau những ngọn tóc lờ lững sáng
màu kêu vang
sắc kêu vang
bí ẩn anh kiếm tìm mê mệt
xé toang những cửa hẹp hạnh phúc
em choàng lên vòng cổ những thanh âm tiếng đàn trăng chảy đi từng giọt
giọt giọt gầy
dán lên nỗi nhớ ngu ngơ thiếu nữ
phủ đầy mụ mị
em
hạ biệt ly
em thắp những ngọn đỏ khô khát
đóng những con dấu số phận
vào vách núi rướm máu
lên những luống cày ruộng hạn
và khóc
những vết tình
rách thịt
cỏ xơ xác úa
mùa hạ...
Phục sinh tôi
đêm ngã vào tôi những khoảng trống thầm thì
những đáy vực lặng im
run vành môi kỷ niệm
ngực trần không vướng víu
bàn tay anh khẽ chạm
bão tố
phục sinh tôi những ẩn ức bóng tối
phục sinh tôi những miền xanh hoan mê
đêm ngã vào tôi những hạt mưa đen thao thức
những sợi nhớ ray rứt
không có ngôi sao nào va vào nóc giáo đường
tiếng đàn ai rưng rưng
lưu ly lệ vỡ
những hạt lẽ loi
đêm đã quá xa miền lửa cháy
lềnh phềnh hơi thở chiêm bao
tôi hát ru đêm trong cổ họng khô khát
dọc cuộc hành trình những kẻ yêu nhau
vòng tay khóc cười gặp gở chia ly
lấm tấm mưa dải dầu
những hạt mưa hoa trái thơm phức
môi anh
rối mi em khép ngủ
Rưng rưng những vệt răng
Cho Q.T
quẫy đạp ban mai lấm lem mưa bụi
mươn mướt trắng sương quấn cổ nỗi buồn
khản giọng vô hồi nỗi ngọt ngào nghẹn ứ
chảy đẫm con đường ướt cả cơn giông
khúc phiêu linh nồng nã chùm em mê mệt
linh cảm chia lìa xé vụn cả vần thơ
Thành Cổ mai xa nụ hôn dờn dợn ngợp
cánh tay trần choàng xiết những cơn mơ
xô lệch bình minh xô lệch những nghiêng chiều
xơ xác em chở mùa đông qua mấy dặm tình yêu
bầu vú nõn rưng rưng những vệt răng sâu hoắm
gót quay đi rồi lệ mi nhòe rong rêu…
Ngàn cơn bão đi qua em
Tặng N.H để nhớ quê nhà
Ngàn cơn bão đi qua em
miền Trung
băng băng quãng âm ghềnh thác gió cuồng mưa lũ
những con sóng hú vang nhọn hoắt
va đập
những con nước xám đục vật vờ
cuốn phăng
Miền Trung
Quãng Nam Hà Tĩnh Quãng Bình
co quắp kiến chết dí gót giày nhọn
rối bời cỏ dập nát bàn chân thô
những cơn bão thốc tháo nôn
vô cảm
nhà há hốc
tháp chơ vơ
những mặt người xanh đôi mắt cá chết
Miền Trung
ngàn cơn bảo xuyên qua ta
phân mảnh
dai dách nỗi đau nghèo lại thêm nghèo
điểm danh phố thị
vẫn đèn mờ cà phê ôm discothèque* tưng bừng đến sáng
Ngàn cơn bão đi qua ta …
* Discothèque : một loại nhạc dậm dật ở vũ trường
Những nỗi buồn định cư
Đôi khi nỗi buồn nhấp nhổm
như cơn đau bao tử mãn tính buổi chiều
như cơn hen tháng chạp hồng hộc thở
thở rốc
Nỗi buồn hạt sạn trong mắt anh cơm áo
tiếng thở dài lăn xuống vực sớm mai
nỗi buồn lắt thắt như hạt mưa vắt
vai mẹ gánh hàng rong ngày ế
Nỗi buồn như sỏi nằm trên mâm bát
khi chiếc luỡi tình yêu tự sát
trong lặng im
khi rung động thịt da chia lìa không hối tiếc
Nỗi buồn như nấm
như dầu loang màu mỡ
không phải nhuộm màu tóc dậy thì cong cớn
không phải viền ren mắt con gái nâu đen
trang điểm
Những nỗi buồn định cư…
Nằm trong bóng tối cơn mưa
Nghe da thịt mềm ướt
Cơn mưa bóng tối khung rèm đỏ
Cơn lốc quặn mình từng vi phân tế bào
nhớ
Gió mồ côi
Lật tung kiếm tìm
Không có anh
Những cơn mưa dài một đời
Loang mặt người
Không xé nổi bóng tối che quanh
khung rèm đỏ
Mưa mưa mưa những hạt mưa sa con gái ngày nào mẹ dạy
Mưa cắm vào đâu
Vào bùn vào sỏi vào cỏ vào hoa
Đền các lâu đài
Mưa em chỉ muốn cắn vào anh
Đêm nay rách thịt
Dù anh là hoa là cỏ là sỏi là bùn
Để không còn bóng tối khung rèm đỏ…
Ngờ
Tặng VL
Cứ ngờ ngợ
những ngọn gió và cơn mưa tháng chạp
tiếng chuông hay lời gọi
Thăng Long ngàn năm tuổi
Nha Trang cát một vùng bay
Cứ ngờ ngợ
mi ngái ngủ bất chợt những cơn mơ
hoa sương rồng đỏ
hay hoa sữa thơm lay
cánh chuồn ảo giác tháp rùa
vó ngựa thồ Xóm Bóng những xa xôi
Cứ ngờ ngợ
môi em thở thịt da nồng nàn
bóng đêm và những chuông rung trong ngực
thôi đừng ném em vào tiếng hát
giọng đã khàn
Chạm
Chạm môi vào mùa xuân
bí ẩn những cánh đào và con rồng thần thoại
Thăng Long
tiếng gọi của ngàn năm tâm thức
Đinh Lê Lý Trần
phế hưng thành quách cổ rêu xưa
Chạm tay vào Hồ Tây
rồng ngủ say và cụ rùa mắc cạn
ô nhiễm nỗi bình yên lá sấu
vắt kiệt mình cho một ban mai
thở dài
Chạm vào sông Hồng sóng đỏ
rét run
địa cầu nóng
trái tim lạnh
Thăng Long
những câu thơ háo hức gõ mặt tình