April 26, 2024, 11:53 pm

Trang Thơ Thái Hạo

Trang Thơ Thái Hạo

 


ĐẤT QUÊ

 


Tôi mọc ra trên đất quê
nơi có những cọng rau lang già của mùa trước
sần sùi
nơi sân đất nện mẹ bứt về những bó lúa nửa vàng nửa xanh
chân đạp
rớm máu
tôi nhớ mãi mùi cơm mới
thơm lịm cả tháng 6
35 năm rồi còn nồng nghi ngút khói
Tôi mọc lên trên đất quê
mẹ tôi gầy như một cây sậy
khô
tôi khóc
nhớ dáng mẹ không biết gọi tên là gì
nhớ ông bà tôi
các chú tôi
và cô tôi. 30 tuổi vẫn chưa chồng
đất cát quê hương bay mù trong gió lào
dáng người gánh đất oằn cả non sông
mênh mông
cơn đói mênh mông của miền Bắc
dế kêu rạc mỗi đêm hè
Tôi mọc lên trên đất quê
như một cây tre sắt lại qua mưa nắng
qua những quãng sông vắng
những bờ sỏi lởm chởm đầy cây quýt rừng
gai nhọn
tôi thành một cây tre gai
bấu chặt vào đất
bấu chặt vào trời
để sống
giữa muôn ngàn những cây tre gai
ken két cọ vào nhau
chai sạn đầy thân
Đất nước của rừng tre gai
trên cát bỏng
không thấy bóng một ngôi chùa
35 năm tôi bấu chặt vào không khí
bấu chặt vào dáng mẹ
cho khỏi ngã
dằng dặc chiêm bao.

 


        
SÁM HỐI
TRƯỚC TUỔI 16 CỦA HỌC TRÒ TÔI

 


Mây trời rách nát
Ta đi dưới trời lòng như lưới mục
Choàng cả âm u
Choàng cả tiếng bìm bịp
sương mù
nặng chìm hai vai
Em mười sáu tuổi mắt cá mùa hạn
Lồng ngực thở mòn trang giấy nát
Dòng chữ đen sâu hoắm
Như miệng vực
Vọng tiếng hư vô
Mười sáu tuổi em chưa biết khóc
Chưa biết cười
Chưa biết nói năng
Em mười sáu tuổi ta đau như mảnh chai cứa lòng chân
Giấy vô hồn gió cuốn vườn hoang Mưa nắng
Bay màu
Buốt trắng
Em mười sáu tuổi mộng trong lòng giếng sâu
Trái sầu đâu rớt
không vọng nổi một tiếng rơi
Mười sáu tuổi giữa đời không sắc tím
Mười sáu tuổi vò chữ vô hồn trên giấy mỏng
Thế kỉ nát vụn trong dáng em ngồi
Sớm mai
Mưa trút
Không ướt nổi một cánh chim
Ta mắc nợ em suối lũ mây cuồng
Mắc nợ em mặt trời rót mật
Nợ em tình dâng trong đáy mắt
Nợ em...
mười sáu trăng úa trong mây lạnh
Em mười sáu
ta quỳ sám hối
cúi mặt xin thế kỉ qua mau...

 


MỘNG DU

 


Trong cơn mưa trưa hè
tôi nằm giữa chiếc chòi tranh không có vách
Cố ngủ
Để mơ về những hạt bắp nảy mầm còn dang dở trong giấc mộng đêm qua
Những hạt bắp như những chiếc răng cửa
Vỡ đất
đâm thủng ánh mặt trời
đứng múa trong mưa trong gió rồi trổ cờ như lau trắng dưới chân cỏ dại
Những hạt bắp như những chiếc răng ngày xưa lung lay mà bố tôi giật văng ra khỏi chân răng tôi
Và ném lên mái nhà
Ném xuống gầm giường
Gọi chuột
Rúc rích
Những chiếc răng mọc lên từ thịt đỏ chót
Mọc lên từ hư không
Trắng
như nụ lài
Những chiếc răng về đâu
Mắt bố giờ đã mờ
Những chiếc răng lung lay như lũy tre gió thổi
Bên miệng vực
Những móng tay móng chân và tóc
cả một đoạn ruột thừa của tôi
Chúng đã đi đâu?
Tôi đi đâu
Đôi mắt lang thang
Hai tai này đi hoang
Cỏ tranh sắc như lưỡi lam
Cắt những vết máu li ti trên ống chân
Như những nhị hoa màu đỏ mọc trên thân thể tôi
Tôi đến từ một nơi nào xa lắm
Giữa những linh hồn quờ quạng
Tôi theo một lối nhỏ đi ra
Và tôi gặp mẹ tôi
Nước mắt đầm đìa
Tôi ở đây giữa những tiếng búa đóng đinh trên gỗ
và tiếng sống dao gõ vào thân tre già
Tôi nghe tiếng rao của người mua chó
Và tiếng chó sủa
Cả những tiếng rên hư hử trong chiếc lồng sắt
Tôi băng qua cánh đồng cỏ tranh nở bông trắng xóa
Lá cỏ sắc cắt vào hai chân và hai bàn tay tôi
Cánh đồng mênh mông
Nên máu rướm đỏ cả tứ chi
Tôi lội tắt để về thung lũng
Ở đó có dòng suối trong vắt chảy trên đá cuội
Có vạt sim tím trái chín béo núc
Có những con mang vểnh tai nghe gió
Cô gái chạy như bay trên cỏ bàn chầu
Váy trắng vướng vào mây trắng
Tôi vục hai bàn tay vào nước suối
Tôi muốn được nằm ở đây
Và ngủ trên đám cỏ
suốt mùa hè này
Tôi tỉnh dậy
Ngoài trời nắng chang
Mưa đã hết từ bao giờ
Hai con chó nhỏ vẫn nằm ngủ
Giật mình trong mơ

 


Có thể bạn quan tâm