April 26, 2024, 5:31 pm

Gió Trương Chi

 

Ông nhạc sĩ có thói quen uống cà-phê không bao giờ đánh bông bọt. Thứ cà-phê vối hãm đặc, không ngậy và quyến rũ như cà-phê Buôn Mê Thuột chính hiệu, nhưng cũng tạo cảm giác chan chát, đậm, se đầu lưỡi khi nhấp từ từ. Làn hơi mỏng ngoằn ngoèo quấn lấy chiếc muỗng con lúc ông nhẹ nhàng khuấy một chút đường. Con Nhị thể đang nằm gọn trên lòng ông nhạc sĩ. Ông giơ ngón tay vuốt vuốt cái mũi nhung, mịn hồng của nó. Nó chớp mắt, gật đầu dụi dụi. Bao giờ thấy ông nhạc sĩ ngồi một mình uống cà-phê, nó cũng sán lại. Ông không bế và cà cà tay vậy là con Nhị thể quấn lấy chân, không để ông yên.

- Mày tệ lắm, cào ông. Mà độ này mày không chịu bắt chuột gì cả, hả meo.

Cô con gái đứng lặng ngoài cửa ngắm cha nựng con mèo. Ông nhạc sĩ ngẩng lên. Hai cha con cùng cười. Hôm trước, ông nhạc sĩ hì hục chở con và chiếc xe đạp đứt xích trên chiếc Véc-pa cà tàng, ông cũng mặc bộ này. Trời mưa to lắm. Mà lạnh nữa. Ông nhạc sĩ ướt như chuột lội. Rét run. Cái dáng chậm chạp, to béo ém vội trong bộ quần áo không là lượt cùng mái tóc muối tiêu ướt nhèm xoã xượi xuống vầng trán hằn nếp nhăn luôn hiện lên khi cô con gái nhớ đến cha.

- Cha thuộc diện đàn ông quý tướng.

Ông nhạc sĩ vừa giơ ngón tay chỉ lên cục xương nhô cao:

- Phùng tê quán đính đấy con.

Rồi ông cười, nhẹ tênh. Từng đọc sách nhân tướng học mà cô không thấy. Đúng, cha quý tướng. Phàm người có cục xương như nắm đấm trên đầu đều thành đạt, vang dội trên lĩnh vực mình dấn nghiệp. Vậy mà thỉnh thoảng cha lại nói:

- Đàn ông ngủ, nghiến răng là trách mình không khá.

Cô con gái trố mắt:

- Còn những người ngủ không nghiến răng, cha?

 - Thì là người không ham muốn. Cha ngủ không nghiến răng.

Ông nhạc sĩ lại cười ngất.

Ông hay ví mình là cây thiên tuế lên chậm, thảo mộc xung quanh thì cứ bời bời. Mình mãi là một nhạc sĩ bình thường, không tên tuổi, tiền bạc, không chức vụ. Vợ ông nhạc sĩ đẹp, sắc sảo nữa. Bà là người thứ hai, vợ cả ông mất từ khi con ông ba tuổi. Ông định không tục huyền,  nhưng  đến năm ngoái, sao lại chất củi lòng lửa cháy? Về với ông, cũng là trang hai. Trước, bà làm trong một cơ quan công chứng nhà nước. Lương không cao, nhưng ổn định. Chẳng hiểu lý do gì mà bà bỏ cơ quan sau khi bỏ người chồng thứ nhất. Việc của bà bây giờ là trông coi cái quán cà - phê, rồi nội trợ. Cô con gái ông nhạc sĩ tựa bản sao của mẹ đẻ. Nhiều khi nhìn con, ông nhạc sĩ cứ bần thần rồi ước có thể kéo tháng ngày ngược lại.

*

Cô gái lại về nhà vào buổi trưa. Quanh quất ngó không thấy cha đâu, cả chiếc xe Véc-pa chềnh ềnh. Cái quạt giấy to tướng bị tuột đinh chổng tơ hơ. Góc quán, con Nhị thể buồn thiu thiu đang nằm, nhìn thấy cô nó chỉ kêu một tiếng “ngoeo” nhạt nhẽo.

- Ông ấy đi rồi. Đi bán xe .

Giọng bà mẹ kế mõng mượt.

- Nghệ sĩ lại ra chợ xe.

Cô con gái buột miệng. Thế mà bà mẹ kế cũng nghe được. Cô gái thoáng thấy một tiếng “xì” trên khuôn mặt khó chịu của bà. “Tối qua hai người va chạm”. Cô con gái bỗng mường tượng thái độ giông gió đùng đùng của mẹ kế khi bao thứ chi tiêu trong nhà chồng đống. Tiền không có mà cha cứ bình tâm đứng kéo Violon. Tiếng đàn vóng vót làm cơn giông trong bà càng cuồn cuộn. Lương của cha cô tất tật chỉ ngót nghét ba triệu một tháng. Nhà nước bao cấp nhưng cũng phần nào thôi. Việc doanh thu, rồi đóng thuế, nhà hát trông hoàn toàn vào các buổi diễn cố định. Vị trí lại ở thành phố cấp hai này. Khán giả đến rạp lèo tèo cũng bởi đặc thù loại hình sân khấu. Sinh hoạt gia đình tùng tiệm. Công trình phụ lâu ngày quá, giờ xuống cấp, hỏng. Tắc liên tục.  Cha làm bộ bàng quan. Với cái lý: Mình đâu phải thợ lề. “Nghệ sĩ ai kiêm nghề móc cống?”. Bà mẹ áy o. Tiền chẳng có. Giở ra, mươi triệu chứ chơi. Bà cằn nhằn, nặng chịch, vậy mà tiếng đàn cứ vóng vót... 

 


Có thể bạn quan tâm