Trước mộ mẹ Tơm
Có bao nhiêu lối cỏ đã thành đường
Bao túp lều rơm đã thành phố xá
Có bao nhiêu vầng trăng đã thành đôi
thành lứa
Mây khói hư vô một bóng con người!
Con khấu đầu trước mẹ, mẹ Tơm ơi!
Sao cây phải cố hoa, sao hoa phải cố thắm
Sao biển ngoài kia phải cố dài cố rộng
Trước mộ Người mình cố tốt đẹp hơn!
Cua búng càng đua với cá với tôm
Con nghe rõ tiếng cựa mình của đất
Trưa Hanh Cát thanh minh như tích mật
Bỗng tràn ra hoa lá khắp trong vườn.
Chiếc tông đơ giấu anh Hậu, anh Sồ
Hũ sành nhỏ nén một bồ thấp thỏm
Rổ rá ông đan bao nhiêu hy vọng
Khoai sắn cõng cà lội mặn ngày ba...
Mẹ mong manh như cọng rạ nắng già
Nhặt nhạnh, góp gom, nhịn nhường,
chịu đựng...
Nước mắt ứa để chân quỳ thấp xuống
Con hiểu vì sao lối cỏ thành đường.
Chánh Tổng làng như con cú ăn sương
Mẹ quyết liệt để đất này sống sót
Giờ mẹ ngủ ngàn thu yên giấc
Dưới cát sâu là long mạch quê mình.
Lên Tà Xùa
Thôi kệ mưa Hoà Bình
Lên Tà Xùa săn nắng
Đường như sợi dây chùng
Loằng ngoằng quanh vực thẳm.
Rượu ngấm từ đêm qua
Đến giờ còn ướt mắt
Muốn ôm hết cả trời
Mà mưa giăng dằng dặc
Quá nửa chừng câu hát
Mây ùa vây trắng đèo
Thác nào rơi vô định
Tuột mất chiều trong veo
Muốn làm trái sơn tra
Mềm môi người hái quả
Muốn cuốn hết Tà Xùa
Tung mù lên vách gió.
Đợi thu
Tưởng hè nóng không thể nào hơn nữa
Dại dột chi gieo kiêu hãnh làm gì
Cây ấp mặt buồn còn hơn héo úa
Buổi chiều cùng sót lại tiếng chim ri.
Hè đã cuối mà mùa thu chưa tới
Những cơn mưa thường kèm với bão giông
Những cơn mưa! Ôi, làm ta ướt mặt
Chớp nhà ai mà sắt đá, lạnh lùng.
Dù còn đó những cầu vồng ngũ sắc
Ta một mình vẫn ngóng chút mây thu
Đợi chiếc lá từng làm ta xào xạc
Mẩu trời xanh khuất lấp phía xa mù.
Ngày mai, ngày kia...Thì ta vẫn đó,
Tiếng chim ri mang hy vọng cuối ngày
Ngày mai, ngày kia... Thì ta vẫn đợi,
Cọng gió vàng năm tháng lại trong tay.
Nguồn Văn nghệ số 40/2023