Bữa tối
Thắp lên phía hoàng hôn
Ngọn nến vàng
Bình hoa cúc
Cùng ánh sáng một vùng biển hẹp
Chiếc khăn bàn ren xanh
Bờ rào bí ẩn dưới trăng
Mọi vật đang di chuyển hay đứng yên
Những ngón tay duỗi như vừa qua một điệu
huýt sáo
Từng có những cú dội như sóng Ép vào
ngực siết chặt
Từng rượt đuổi như những đám mây ngoài
cánh đồng cô đơn
Từng chìm sâu tới đáy những hoang mang
lụi tàn
Những vòng xoáy và sự vờ vĩnh của những
viên thuốc ngủ
Đám mây buổi chiều
Loé một ánh xanh qua ô cửa
Chúng ta xếp tay trước dao và nĩa
Giây khắc của lòng biết ơn
Như mùi hương bánh nướng toả khắp
căn phòng
Chẳng ngẫu nhiên
Sự hội tụ này- một “quãng nghỉ”
“Mỗi bức tường là một cánh cửa”*
Món đậu hầm hứa hẹn một lần nào đó
Sánh lên mặt đĩa mời gọi
Mùa đang đi qua với những lí lẽ của trời đất
Thật tuyệt cái kết này
Chúng ta cùng cười trong ánh sáng
Trước vùng biển hẹp
Mùa Thu...
______
(Chữ của Ralph Waldo Emerson)
Không bao giờ nữa
Những vệt buồn trên tấm toan mùa đông
Co ro con đường
Dòng sông lạnh
Ngày vội vã che ngực áo tiếng thở dài
Đêm giấu nụ cười nơi mắt bão
Gió vần vũ cào lên ô cửa khép
Để chôn vùi
Hay để tiếc thương
Chúng ta đi qua những con đường
Ngày tháng in đầy dấu chân người khác
Váy áo em mang
Bài thơ em viết
Làm sao anh nhận ra
Mùa những bầy chim bay đi
Tiếng hát nguôi trên cột buồm đã gãy
Thiếu phụ xé tấm khăn choàng gió
Gột hết phấn son trên đôi gò má
Gập mình
Soi bóng mình đau
Mùa đông
Gió lạ về bên sông
Có ai đó làm điều chẳng nỡ
Có kẻ ngậm ngùi
Không bao giờ nữa...
Nguồn Văn nghệ số 40/2023