Chiều Vị Xuyên
Mưa dài hơn cả nỗi đau
Mẹ còn ngồi đó thêm nhàu nhớ thương
Âm âm vọng tưởng chiến trường
Tuổi xanh con mẹ đã vương bước nào.
Khói hương bằn bặt nôn nao
Cứ rào quanh quýt cứ hao ánh nhìn
Tàn tro, xương máu, người tin
Vô danh, cúi lặng, mẹ vin bốn bề...
Mẹ gầy hơn nỗi tái tê
Chiều giăng sương muối ai về nhặt đâu
Mỗi hạt cát một nỗi đau
Vị Xuyên nợ gió, nghìn câu thơ thừa...
Con nợ mẹ lần tiễn đưa
Con nợ Vị Xuyên nhiều mùa xuân gẫy
Con nợ ngàn lau tan chảy
Gập người, cúi đầu, con lạy Vị Xuyên.
Tiễn con đi ở trọ
Không nhớ nữa những tháng ngày
Mẹ cõng mưa bấm đốt ngón chân
Những con đường trơn, những ngả đường
gió bạt
Ngón dài, ngón ngắn gói mở quả lành
Hôm nay tiễn con đi ở trọ
Gặp lại ngày xưa ở giữa ngã ba
Ngã ba tuổi hai mươi
Ngã ba đường chân trời
Xanh trời Thạch Thất.
Rộn rã nào đẫm gối nắng thơm
Hoa tháng Tư nở đầy lối dẫn
Nụ cười hai mươi thơm thảo
Mẹ nắn nót chân mình đặt lên vết chân con.
Tay con so le cài đan trang sách
Thoăn thoắt lược gương, gọn gẽ giấc tròn
Mẹ đu mình vào giấc trưa Thạch Thất
Gặp ngày xưa ở phía cơn mưa.
Ơi cánh đồng rì rào cỏ mật
Ơi môi ngoan thánh thiện trăng rằm
Ơi hoa cỏ và những chiều con gái
Nhớ nở vàng lối mẹ ươm gieo...
Nguồn Văn nghệ số 30/2023