April 20, 2024, 5:07 am

Túp lều bỏ hoang

TẬP ĐOÀN THACO HÂN HẠNH TÀI TRỢ CUỘC THI TRUYỆN NGẮN BÁO VĂN NGHỆ 2022-2024

Truyện ngắn dự thi

Người đàn ông ngồi thụp xuống bên nấm đất đã khô cứng, những ngón tay còng queo cào vào lớp đất lổn nhổn đá, trên lưng áo bạc màu mồ hôi túa ra ướt sũng trong chiều đông lạnh.

 “Chú Thiêm!”- Tôi gọi. Người đàn ông giật mình dừng tay, ánh mắt dại đi chợt bừng tỉnh khi nghe cái tên cha mẹ đặt cho sau mấy mươi năm tưởng như chẳng ai còn nhớ. Lâu rồi ông đã quen với cái tên thiên hạ đặt cho: Ông Cùi.

“Chú quên con rồi sao!” - Tôi rưng rưng.

Người đàn ông ngẩng lên, những nếp nhăn trên gương mặt rúm ró giãn dần khi nhận ra tôi. Đôi chân già nua lẩy bẩy vừa đứng lên đã chực sụm xuống.

“Mây đó sao?” - Ông chầm chậm đi về phía tôi.

“Chú đi lâu quá, cô con không chờ được nữa!”  - Tôi nắm cánh tay khô quắt như cành củi của ông, nghe nó rung lên…

Từ buổi ấy chú Thiêm đi biền biệt, hơn mười lăm năm sau mới trở lại quê nhà. Buổi ấy, tính từ cái buổi chiều cô tôi như mọi lần lén ông tôi bỏ cái cà mèn cơm vào đôi quang gánh, mang ra túp lều ngoài bãi cho chú, cách con sông làng tôi hơn ba cây số.

*

Cô tôi quảy đôi quang gánh đi về phía sân đình. Chợ chiều đã vãn, chỉ còn những bông nắng lưa thưa nhảy nhót trên con đường sống trâu bụi mù. Đến ngã rẽ về bến sông cô dừng lại cởi nón phe phẩy, dặm mấy giọt mồ hôi đang rịn ra bết vào mớ tóc mai. Chừng đỡ mệt, cô lại chụp cái nón lên đầu, tiếng đòn gánh kĩu kịt xa dần, trên cao vòm tre đan như lòng chảo võng xuống rào rào trút lá như mưa.

Minh họa: Ngô Xuân Khôi 

Làng tôi ven sông Vệ, sáng sớm thức giấc đã nghe tiếng lao xao của người đi cất vó. Mỗi ngày cô tôi đi quanh làng, qua cả làng bên gom chuối về bán cho đám thương lái chiều nào cũng đợi ở bến sông. Quanh năm người làng thấy cái dáng gầy gầy tất tả đi trong buổi sớm, đến chiều khuất mặt người lại lầm lũi trở về. Cũng trên con đường sống trâu đó tôi đứng đợi cô. Trong đôi quang gánh mốc thếch, dưới lớp lá chuối khô bao giờ cũng có mấy cục kẹo ú, khi thì mấy cái bánh dừa cô vội vàng mua ngoài chợ cho tôi. Lần nào giở lớp lá chuối khô lên tôi cũng thấy một cái cà mèn cơm đã hết nhẵn. Gom chuối về, cô lại đem cơm ra bến sông cho người đàn ông đó. Người cô thương. Người mà làng tôi từ bao giờ đã chết với cái tên gọi “ông Cùi”.

Cô tôi là con của bà nội lớn. Bà đột ngột qua đời, để lại cô cho ông nuôi. Năm cô lên sáu, ông tôi tục huyền với một người đàn bà khác, là bà nội tôi. Bà tôi về với ông, sinh được cha tôi và một bầy em lít nhít. Cô chú tôi đến tuổi lớn ăn như tằm ăn rỗi, mỗi ngày cái nồi bảy phải ghế thêm khoai, đến lượt cô tôi làm đồng về thì chỉ còn miếng cơm cháy. Cô thương đàn em nên lúc nào cũng nhường.

Đến tuổi, con gái trong làng đã biết làm duyên, hễ ra đồng là thầm thì khúc khích chuyện trai làng. Cô tôi ngày ngày chỉ cắm cúi đi về lặng lẽ như cái bóng, cô biết phận mình. Bà tôi tính tình cáu bẳn, lại thêm cái quy luật ngàn đời, cay nghiệt với con chồng. Nhiều lần tôi nhìn thấy cô thầm thũi ra sau hè ngồi khóc vì không muốn ông tôi nhìn thấy lại buồn lòng, chuyện gì cô cũng âm thầm chịu, chẳng oán than.


Có thể bạn quan tâm