April 20, 2024, 10:44 am

Trang thơ Nguyệt Phạm

NGUYỆT PHẠM

 

TRÒ MA SÓI THÌ LIÊN QUAN GÌ ĐẾN CHÚNG TA?

 

Gió rượt đuổi nhau náo loạn trên mái nhà
Làm những nàng chuông gió hùa nhau chạm lời óng ả
Có gì vui không anh khi mùa dã quỳ nhuộm vàng trên cao nguyên còn anh thì bận xuôi về phương trời xa lạ
Ở đó vắng bóng em.

 

Những bông dã quỳ vàng câu em lên đây
Găm chiếc gai vào tiếng cười em khi băng qua dòng suối
Vịn ngập ngừng vào thành cầu
Dòng suối chẳng vô tư
Ý nghĩ ô nhiễm rồi em còn tìm gì ở đây
Bông dã quỳ năm cũ không hề soi dung nhan bên bờ suối
Anh cũng chưa từng qua cây cầu này

 

Sao em đi tìm anh ở đây?
Sao em mở đầu bằng những ngọn gió nô đùa?
Chúng chẳng có dấu chân và anh chẳng còn dấu vết.

 

Đêm nay em là nhà tiên tri, là người bảo vệ, là phù thủy quyền năng
Em đã tiên đoán, bảo vệ và sinh sát
Đôi lần em tự cứu lấy mình
Nhưng cuối cùng em vẫn gục ngã
Em bị sói cắn
Những con sói ngây thơ và gian manh
 

 

VÀ TÔI BIẾN MẤT
Cho một thú nhận k.h.ô.n.g.t.h.ể

 

Ngủ rồi những giấc mơ trong sáng hão huyền
Một buổi trưa vừa bước ra khỏi nhà đã thấy hối hận
Chỉ vì một lời hứa
Hẹn!
Thì… tôi đây!

 

Tôi sợ lắm những cái xiết tay
Chỉ cần một milimét va chạm cũng khiến tôi nổi mẩn
Tôi lạnh như băng trong cái nóng Sài Gòn ba mươi sáu độ
Đã bắt đầu cơn uất ức và buồn nôn
Gạch đá và thần tiên đấm thẳm vào tôi những đòn rất nặng
Tôi chọn giải pháp quên đi, tảng lờ và tôi biến mất trong cơn uất nghẹn

 


PHU CHỞ MẶT TRỜI

 


Đêm qua em mơ
Có một người hằng ngày chở mặt trời trên chiếc xe máy cà tàng
Gã gầy ốm cong mình chở mặt trời vòng vèo lên xuống trên dãy Hymalaya
Gã tự hào, buồn và chuyên nghiệp đến độ cả đời không dám bệnh.

 

Mặt trời là một chiếc mâm đồng cổ lỗ sĩ tự mình phát sáng
Hằng đêm về bên em nằm run rẩy
Mặt trời cần vỗ về bên chiếc gối lông êm
Và một nụ hôn dành cho người chở mặt trời

 

Có những ngày mặt trời không xuất hiện ở thành phố của em và anh
Bỗng nhiên em muốn vứt bỏ cả chiếc mâm đồng phát sáng và cả người chở mặt trời mà đi dan díu với những bát đũa loảng xoảng

 

Có khi nào ở thành phố của anh trong một ngày mưa và rét
Anh muốn ôm mặt trời của em vào lòng
Và giúp em an ủi

 


LẠC THƠ

 


Nhưng bài thơ rủ nhau bỏ trốn
Một ngày muốn tìm mà không thể đốt lửa trong tim
Em ngủ quên
             và những cơn lơ mơ mang thơ đến
Chỉ để nhìn em rồi lẳng lặng ra đi

 

Ừ! Thì đi đi
Một ngày rồi cũng trở lại
Như người tình nổi hứng rủ ta sa ngã trên đoạn đường ray bỏng da
Ừ! Thì mình lại soạn sửa thân thể cho một cuộc truy hoan không kế hoạch
Không còn những uốn éo kiểu con gái mười tám
Như nhiên đi vào nhau, đi qua nhau và bài thơ đi đến đâu thì đến

 

Cuộc tình đó dây dưa dai nhách
Thôi rồi lại ở/ ở rồi lại thôi…

 

Bữa nay nhớ hơi thở
Bữa nay nhớ thơ
Thơ thì lẩn quẩn ám hại em
Có xá gì!

 

Thơ là nàng hay mình là nàng?
Mình là nàng thì thơ là ai?
Mà là ai thì có gì quan trọng?
Cắt cớ!
Biết đâu đó là tiếng nói từ cõi khác
Em bắt được ý nghĩ điên rồ của một tên bình thường nào đó và hóa chúng thành thơ

 

À… ờ…
Thì thơ chỉ là hơi thở của người khác
Thì thơ là những ám ảnh bệnh hoạn của em
Thì thơ là kết quả của những bình thường vô phương cứu chữa

 

 LÊN MEN

 


Một ngày tôi ngồi nghe mùi mình biến thành rượu - trong, tinh khiết, ngọt và thơm
Một nỗi hưng phấn xa xôi nuôi mần men sinh sôi
Mùi những gã đàn ông xa lạ ngang qua
Một mùi men không quen thuộc làm tôi say

 

Một ngày thức dậy, tôi say tôi
Những chân lông giãn ra trong tiết trời nóng, bức, và tôi chơi vơi trên tầng cao xa lạ cùng những ám ảnh lưng chừng.

 

Mùa hè không đốt tôi
Và những tán phượng đỏ lòm không còn thách thức
Tôi bứt rứt
Phượng không thắp lửa trong đêm
Nhưng tôi vẫn nhận ra mình đang lên men
Men đàn bà lẩn lộn yêu đương mù mờ trinh tiết

 

Một ngày tôi yêu mùi rượu của đàn ông trong những cơn tỉnh táo
Mùi rượu nồng chỉ mình tôi tưởng ra
Một đêm tháng Tư, tôi tự biến mình thành rượu
Tôi tự say hương mình

 


GÓI ĐÁM MÂY

 


 
Tôi đứng từ đây có cảm giác ngang tầm những đám mây
Thực như với ra là tới...

 


 
Tôi từng đi trong một đám mây mù,
đám mây đuổi theo tôi ngơ ngác vừa thích thú vừa hoảng sợ
Tôi sợ âm khí kia sẽ khiến những bước chân tối lú lẫn
Tôi sợ những hồn ma lẩn khuất sẽ mang tôi giấu ở một đoạn vực mà vĩnh viễn tôi không tìm thấy một mái nhà nào
Vĩnh viễn lang thang quắn quíu đi tìm hơi ấm
Quẫy đạp thoát thân…

 


 
Giờ là thời khắc đầu ngày thuần khiết hay tàn ánh mặt trời
Thì,
Tôi vẫn đứng từ xa ca ngợi những đám mây

 

 
Từ trên cao luôn có cảm giác cần thiết phải rơi tỏm vồ vập những phân tử mây
Tôi ăn những đám mây cứ ùn ùn dâng cao
Xanh và hồng và ngọt như kẹo bông gòn
Tôi đã đủ sợ hãi để cầu mong chút non trẻ
Và tôi luôn biết mình xứng đáng với những đám mây không thuộc sở hữu tôi

 


Hãy ăn tôi thỏa thích
Ngọt lành
Đám mây gói tôi hay tôi chứa cả bầu trời mây đẹp đẽ trong chiếc bao tử tham lam của mình.
Tôi bây giờ sao cũng được!


Có thể bạn quan tâm