April 24, 2024, 3:58 pm

Thơ tự chọn: Trần Hoàng Vy

Trần Hoàng Vy tên thật Trần Vĩnh, Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam
Đã xuất bản 18 tác phẩm gồm Thơ, tập truyện ngắn cho Thiếu nhi, tuổi mới lớn, Tạp văn, phê bình tiểu luận...
Hiện sống và viết tại Gò Dầu, Tây Ninh.

 

MÙA THU CHƯA XA

 

Mùa thu chưa xa
Khuất sau tà áo
Hai vạt áo hoa
Vàng như độ nọ!

 

Ta đợi thu về
Cắn ngang cọng cỏ
Mùa thu nho nhỏ
Tóc thề vân vê

 

Mùa thu chưa xa
Gầy cơn gió nhớ
Lá thu trót lỡ
Nhuộm trong nắng tà?

 

Giấu mùa thu nhỏ
Trong từng câu thơ
Thương em áo đỏ
Về qua tình cờ

 

Ta góp mùa thu
Trong tà áo nhớ
Con mắt mắc cỡ
Khuyết vầng trăng lu

 

Nụ cười nguyệt rạng
Khoe hàng cúc ngon
Mùi hương bảng lảng
Len vào áo ngoan...

 

Mùa thu chưa xa
Chưa xa mùa thu
Một hồm chiếc lá
Xuống thềm nằm ru!...

 

MẮT CHĂM…

 

Em đội khăn màu mây trắng Phan Rang
Mái tóc ngày mê man biển lặng
Nét núi tô lông mày phơn phớt
Mắt nghiêng đêm biển trăng vàng!

 

Váy xếp hồn nhiên chân trần. Cát
Gạch ngàn năm ửng môi má dậy thì
Che phía nghiêng thành, mong manh quạt
Người đăm đắm tiếng đàn Kanhi…

 

Mắt Chăm có tiếng trầm trầm Ghinăng,
Lung liêng giọt nắng bàn tay nhịp
Biển sóng mùa mây giăng
Hun hút điệu kèn Saranai, khóe ma mị?

 

Xương rồng đơm hoa, suốt mấy động cát
Tẩy trần mắt lênh loang cổ tháp
Bóng mát rượi rười,
Đuôi mắt cười vô thanh, ngân ngấn nước.

 

Mắt em xưa chập chờn luân vũ
Đong đầy sao hồ tình?
Giọt nhớ
Thuyền neo một sáng dậy bình minh?...

 

Múa Rija
Mắt múa hình rẻ quạt
Khăn bay ngày mây trắng
Mắt trưa đầy gió, đầy sóng, bập bềnh hoa!..

 

CHIÊM BAO TRÁI CÀ NA

 

Tuổi thuở học trò
Da đen mùa nước xâm xấp, củ năng, củ ấu
Bắt cá, mò cua, chăn trâu, lùa vịt…
Lúc ngẩn ngơ bên sen, súng…mơ buồn!

 

Chưa vội tròn trăng tóc hoe hoe nắng
Trái cơm nguội chát, trái bần chua…
Bàn tay ngón trắng,
Đêm mơ hoàng tử đeo…bùa?

 

Thôi lăn trái mù u, những thẻ tre ghè chân váng phèn vằn vện
Mùa sim môi tím, mắt tím…
Câu đồng dao “ Chi chi, chành chành”
Em hóa thành vàng ảnh, vàng anh.

 

Thoắt mà mấy mùa nước nổi,
Cây cà na dưới bến, neo thuyền
Răng cắn trái cà na đắng,
Đọng trên môi, chua ngọt đầu đời…

 

Cây cà na lá xanh nét lông mày,
Trái non ngày nhu nhú
Lén bỏ cặp bàng, trường xã…
Đắng còn vướng vất buổi chia tay?

 

Đêm ở phố. Cà na dằm trong hủ, chấm muối
Môi tím xưa, hồng trong màu ớt?
Bàn tay rửa sạch… phèn,
Khoe ngón búp măng?

 

Nằm mơ trái cà na xanh ngằn ngặt
Nhớ mùi…bùn, mùi vịt, mùi trâu
Nhớ tuổi trôi qua mùa nước nổi
Trưa chang chang, lá sen, súng đội đầu!

 

Trái cà na cộm… chạm vào chiếu, gối
Tay vốc mùa chơi ô ăn quan
Giật mình trái cà na… khóc
Vùi trong ngọt ngào. Đắng, chát lại về quê?

 

Vàm Cỏ, tháng 7/2013 – TX. 2020

 

TƯỚNG QUÂN BUỒN...

 

Sách xưa viết:
“Mỹ nhân tự cổ như danh tướng
Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu”
Và lịch sử ghi:
“Nhất tướng công thành vạn cốt khô”...

 

 

Ôi danh tướng từ ngàn xưa vạn thuở
Đâu dễ bạc đầu ở tuổi... sáu mươi?
Cùng chiến tích Tướng quân trận mạc
Thây chất, xương phơi mộ biết bao người!

 

Vì đất nước, những Tướng quân ra trận
Biết bao lần tổ quốc tôn vinh
Phía trước Tướng quân hàng hàng người lính
Chỉ ao ước mong đất nước hòa bình!

 

Tướng quân vừa bước qua sử sách
Tướng quân bước qua lời nguyền
Lòng dân hâm mộ...
Cuộc sống vẹn nguyên.

 

Sáng hôm nay đọc tin trên báo
Hàng loạt Tướng quân... bán rẻ thân mình
Chiếc áo tướng tanh hôi vàng bạc
Tổ quốc chưa cần. Tướng phải “hy sinh”?

 

Tướng quân buồn. Nhân dân lặng thinh
“Cái lỗ chân trâu” vấy bẩn mùi sình
Những mẹ già mắt khô ngấn lệ
Trên bàn thờ con chết bởi chiến chinh!

 

Biển quê hương sóng dữ quặn mình
Chưa thấy bóng Tướng quân? Thuyền mắc nạn
Đợi niềm tin, đang dần khô cạn
Cúi đầu buồn. Bóng dáng giặc phía xa?

 

Tướng quân buồn? Trang sử giọt mực sa
Tổ quốc thời bình. Tướng quân “lụy sớm”
“Tri thiên mệnh” và qua “Nhi nhĩ thuận”
Chưa bạc đầu. Tóc lấm tấm điểm hoa?

 

Bao máu xương? Vong nhân mùa tháng Bảy
Đang trở về vất vưỡng rên la.
Vạn cốt khô. Tướng vinh vang thụ hưởng
Bỗng sáng nay. Cái chết mù lòa...

 

Tướng quân buồn. Thời đại xót xa...

 

Tháng bảy. 2018

 


ĐỐI THOẠI ĐÁ

 

ngộ tâm đá, núi hoa vàng
trưa hoang hoải nắng. Đại ngàn gió reo

 

hốt nhiên đá dựng lưng đèo
đá người, người đá cheo leo vô thường

 

thưa rằng đèo núi cố hương
vàng màu nắng, trắng màu sương quê rừng

 

giữa trời đất, giữa lưng chừng
đen đêm, xám trắng lừng khừng mù sương

 

mơ chi về chốn phố phường
mài trơn, vỡ nát vô lường lương tâm

 

nâng ngang mày, đá tri âm
này vân huyết lệ, này đầm tịnh sen

 

đá ngàn năm xanh biếc men
nên trong tâm thạch có đèn hoa đăng

 

ta ngồi đối đá mây giăng
hoa vàng năm trước còn hăng hái vàng…


Có thể bạn quan tâm