Có một lần
Tôi bay qua bầu trời xứ sở
đến phương trời khác
bay từ vầng trán của tôi
đến mắt đến môi thăm thẳm xa vời
bằng giấc mơ hai mươi năm khát khao dằn vặt
Tôi thấy
những cánh cò không bay trong ca dao
những cánh cò đậu trĩu rừng tràm rừng đước
bình yên tãi nước mỗi chiều,
những vườn cây không mọc từ cổ tích
vẫn trổ trái đơm hoa
Tôi thấy
hoa trăm loài đều tinh khiết như nhau…
những chiếc cầu
bắc từ nụ cười này sang niềm vui khác
những đám mây không thép gai nào đâm nát
nhởn nhơ bay suốt những buổi chiều…
tôi thấy ánh mặt trời trong từng gương mặt
không ai bỏm bẻm nhai trầu
không ai sột soạt áo nâu
nắng mùa thu cổ tích đã lâu rồi…
Một mình ngồi vá víu nỗi niềm
rồi nhận ra
ngày nào bình minh cũng tới!
Đỉnh trời đá hát
chẳng ai nhớ họ đã dạt về đây bằng cách nào
cũng không ai biết đến tổ tiên của họ
ở Quí Châu hay Si bê ri
ở Lào Cai hay Mèo Vạc
họ nở ra từ trong sương
như những cánh hoa bay từ cánh rừng này
sang cánh rừng khác
ấp ủ giấc mơ đại ngàn
những người già tuổi tính bằng khói nương
những đứa trẻ sinh theo mùa rẫy, cởi truồng
chạy lông bông trong vườn trẻ thiên nhiên
những con người lầm lì chỉ cười bên chén rượu
những con người không biết đói biết nghèo
biết khổ biết vui
cứ đi chợ đi nương đi săn như những vòng tròn
những vòng tròn du hoang đỉnh núi…
ngày đất nở hoa
là ngày bản đón người lạ
người lạ ăn chung ở chung
cõng lù cở trên lưng
đạp đá tai mèo
người lạ ngày gieo cái chữ
cùng đám trẻ con chơi âm chơi u
cùng đám trẻ con hát át lời của gió giữa thung
đọc cái chữ sáng choang ánh lửa
ăn cơm bột ngô, canh rau cải
nướng trái pao cừ
nói tiếng Mông còn ngọng
người lạ ở cùng ba tháng
thành người một nhà
ở cùng một năm
thành người của bản
cả bản gọi người lạ là thầy giáo…
người Mông mình ăn chữ thầy giáo
cái mắt biết nhìn xa cái đầu biết nghĩ kĩ
biết vỡ đất làm ruộng để làm hạt lúa dẻo thơm
biết trồng cây quanh nhà nở hoa ngày tết
biết bắt nước suối nguồn về bản
nước về hát ngay bên đầu máng trái nhà
trẻ con ăn cái chữ
cười như hoa mận nở
hát véo von cả ngày
người già ăn cái chữ
chống gậy đến thăm nhau ngồi bên bếp lửa
kể chuyện ngày xưa mà không rơi lệ
mà mặt sáng như trăng rằm
thanh niên ăn cái chữ
biết đi đường con hươu con nai
biết nói chuyện ngày mai
biết mơ về ánh sáng….
ngân nga đỉnh trời đá hát
ơ kìa, gió cũng đơm hoa!
Cùng chim sâu
Kìa con chim sâu lách chách dưới vườn
kêu như lần đầu xa mẹ
lần đầu đắm vào thế giới của sắc hương
Tiếng lách chách như ngạc nhiên
như trầm trồ
tiếng lách chách trong veo hồn nhiên như cỏ
khu vườn trở thành dãy phố
của chim sâu
Này chim sâu
hãy lách chách nữa đi
cứ hồn nhiên thế
đời có bao nhiêu
sau những đắm say là mộng mị trăm chiều
những cạm bẫy mơ hồ rình rập
tiếng hồn nhiên là những tiếng đầu đời
trước khi đắm chìm vào dâu bể
Này chim sâu
vui được cứ vui đi
làm trẻ con là khoái nhất
thế giới đầy những bí mật
thế giới đo bằng được-mất
chưa đắn đo gì thì cứ hồn nhiên
Giá mà ta đổi được tiếng lách chách kia
bằng của cải này
bằng tuổi tác này
bằng niềm vui và nỗi đau này
ta gọi là hạnh phúc
Này chim sâu…
Tiếng lách chách đâu rồi?
Huế mây
(cho T.P.V.A)
sầm sậm màu chì
sông Hương sũng nước
câu Nam ai mái chèo khoan nhặt
đan nỗi buồn làm mưa
dắt ta về miền xưa
tháng mười tương tư mây trắng
heo may nhuộm gió trời lành lạnh
em nhí nhảnh đuôi sam
lần đầu gọi Huế thương
sao khắc vào đêm trăm ngàn vệt nhớ
tự sự điều bí mật
Bến Ngự chờ khắc khoải dưới trăng
tương tư màu xanh
một ngày thành xác lá
mùa thu mang đi cả
lãng đãng chiều mây bay
ủ thành men say
tiếng cười trong ngần mắt cỏ
em đắm sang tôi bảy sắc cầu vồng
giọt giọt chuông Thiên Mụ
lìm lịm vào thinh không
một ngày Huế trong
áo em như mây
có nỗi nhớ giăng tơ thật chậm
dệt vào tôi, tháng mười.
Nguồn Văn nghệ số 21/2023