March 28, 2024, 10:20 pm

Người hùng biết sợ

Tôi lớn lên cùng Vũ ở nông thôn miền núi. Từ nhỏ Vũ đã là đứa trẻ khác lạ. Người nhỏ và sắt lại như một thỏi chì. Đôi mắt màu nâu hoang dại có viền sắc lạnh như mắt chim rừng. Mỗi ngày mở miệng không quá ba lần, lúc nào cũng lầm lũi.

Minh họa của ĐẶNG TIẾN

Hơn mười tuổi Vũ đã nổi danh là người không biết sợ một thứ gì trên đời. Trèo lên ngọn cổ thụ cao ngất bắt tắc kè. Bám vào vách đá dựng đứng lấy tổ chim. Lùng sục trong hang hốc tăm tối tìm dơi. Giữa mùa đông buốt giá từ mỏm núi nhảy xuống hồ bơi ngang bơi dọc. Chết thì thôi. Đời đói nghèo, có gì vui thú lắm đâu mà phải tiếc.

Xóm tôi ở tựa lưng vào đồi, nhìn ra một cánh đồng. Đi hết đồng thì tới hồ. Đi dọc theo hồ tới chân gò sẽ gặp một bãi tha ma. Người không biết sợ cái gì thì ít nhất cũng sợ ma, nghĩ thế nên vào một tối mùa thu, một kẻ trong chúng tôi đã thách Vũ đi một mình đến bãi tha ma đó. Không nói nửa lời, Vũ lặng lẽ đi. Ma chẳng qua là người sống được chuyển vào một cõi khác chứ có gì đáng sợ đâu, chuyện vặt.

Chúng tôi ngồi chờ ở bãi cỏ ven đồi. Vũ đi dưới trăng mờ cho tới khi khuất hẳn, lâu sau mới trở lại, quần găm đầy cỏ may. Cả lũ chưa kịp vỗ tay thì Tuân buông một câu ráo hoảnh:

- Có ai đi theo mày đến tận nơi đâu. Chả có bằng chứng nào là mày đã đến đó cả.

Tuân là tay giỏi lí sự và hay lên mặt đàn anh nhất trong đám chúng tôi.

Vũ lại lầm lụi đi. Tôi thấy thương Vũ. Rồi bóng Vũ hiện ra ở cuối đồng, vác theo một cái gì đó vàng vàng. Về đến nơi, Vũ ném xuống cỏ trước mặt chúng tôi một vòng hoa tang héo quắt.

- Bằng chứng đấy.

Chúng tôi thất kinh. Đó là vòng hoa cúc trên mộ ông Đảm, chết vì chó dại cắn, mới chôn được vài ngày. Chưa hết, Vũ còn móc ra từ túi quần một nắm đỏ hoe, vứt xuống đất. Thì ra là những chân hương.

Sau kì tích ấy, Vũ được thưởng huân chương, đó là một cục đá đen sì từ trên trời rơi xuống bãi cỏ ven hồ, trong lúc chăn thả trâu bò chúng tôi nhặt được. Người già trong xóm giải thích đó là mảnh thiên thạch vỡ ra từ một hành tinh nào đó gần trái đất. Bọn trẻ chúng tôi kính cẩn gìn giữ, coi đó là một vật thiêng.

Việc Vũ được thưởng huân chương của trời không làm ai ghen tị. Vũ xứng đáng, tất nhiên, nhưng chúng tôi tin nhất định cậu ta sẽ bị hồn ma ông Đảm về bóp chết. Chẳng phải đâu xa, chính thằng Tích em họ tôi khi thả trâu ở ven đồi đã đái vào một mô đất mà không biết đó là mộ, về đến nhà con chim ở háng đột ngột sưng vù. Không đái được, cu cậu phát rồ. Mẹ Tích phải nhờ thầy ra ngôi mộ đó làm lễ một ngày mới khỏi.

Nhưng đến hết mùa thu, khi rặng bạch đàn ven cánh đồng có những chiếc lá đã chuyển màu từ xanh sang đỏ tía, khi những cụm khói xanh lơ đã vẩn lên trên dãy đồi sau xóm báo hiệu mùa đốt nương, Vũ ta vẫn nhơn nhơn sống như thường. Đúng là sơn ăn tùy mặt, ma bắt tùy người. Đến chết Vũ còn chẳng coi là gì, thì ma nào thèm bắt Vũ.

 


Có thể bạn quan tâm