March 29, 2024, 8:15 am

Cung tơ chiều

TẬP ĐOÀN THACO HÂN HẠNH TÀI TRỢ CUỘC THI TRUYỆN NGẮN BÁO VĂN NGHỆ 2022-2024

Truyện ngắn dự thi  

Chị Hoa về. Đột ngột. Như thể chị từ trên một đám mây rơi xuống sân nhà. Cả nhà tôi ngỡ ngàng sững sờ. Bố tôi đứng ngây người ra một lúc rồi ông lập cập bước đến như vồ lấy chị. Ông sờ lên mặt, lên tai, nắn nắn bờ vai chị. Miệng lắp bắp “Hoa … Hoa… có thật là con đấy không?”. “Dạ. Là con của cậu đây!”. Ông ôm chầm lấy chị. Dường như sợ chị biến mất khỏi vòng tay. Ông khóc nức nở như một đứa trẻ. Giọng đặc lại “Là thực hay là mơ đây”. Mẹ tôi ngồi lặng như phỗng đá trên tràng kỷ. Giọt vắn giọt dài. Vợ tôi cùng hai đứa trẻ lấp ló sau cánh cửa buồng, mắt tròn xoe ngơ ngác. Tôi lặng lẽ quan sát chị, hồi tưởng lại từng mẩu ký ức về chị.

Chị Hoa là đứa con gái duy nhất của bá Lộc, chị của bố tôi.

*

… Nghe kể lại.

Minh hoạ Lê Trí Dũng 

Vào năm mới mười bốn tuổi, cô bé Lộc đã lén giấu bố mẹ đi dự tuyển vào đoàn văn công tỉnh. Cô trúng tuyển. Bố mẹ nhất quyết không cho đi. Cô phụng phịu nhưng không dám trái ý mẹ cha. Nhưng cũng từ đấy, tiếng hát của cô tắt lịm. Trước kia, mọi người trong xóm thường được nghe cô hát. Cô hát trong mọi lúc mọi nơi. Khi đang cho lợn, cho gà ăn. Hay lúc băm bèo, thái khoai… Đủ các làn điệu, chèo, dân ca quan họ và cả những ca khúc trữ tình. Giọng của cô bé trong trẻo, nồng nàn, ngân lên giữa không gian của làng quê, khi màn sương chưa tan hay vào lúc bóng hoàng hôn lảng bảng.

Từ khi cô thôi không hát, xóm làng tưởng như vắng ngơ vắng ngác. Dường như ai cũng có một cái cảm giác. Thấy đang thiêu thiếu một thứ gì đó, vô cùng thân thuộc. Và cũng chẳng một ai nhận ra được là thiếu thứ gì.

Những năm đó, chiến tranh đang vào thời kỳ khốc liệt. Máy bay Mĩ quần đảo, gầm rít đêm ngày. Bom rơi, đạn nổ. Mặt đất rung chuyển. Nhà sập. Người chết, người bị thương. Bom đạn không chừa một ai, cụ già, phụ nữ, trẻ em. Tận hang cùng ngõ hẻm, tiếng gào khóc xé lòng, ai oán bi thương của những người dân hiền lành vô tội.

Học hết cấp II, cô bé Lộc nghỉ học. Cô đỡ đần bố mẹ được nhiều việc. Từ trong nhà ra đến ngoài đồng. Cô Lộc càng lớn càng xinh. Mười tám tuổi, cô đã được bầu làm Chi hội trưởng phụ nữ thôn. Kiêm chức Bí thư chi đoàn thanh niên.

Trai tráng khỏe mạnh trong làng nối nhau tòng quân. Làng chỉ còn rặt cụ già, phụ nữ và trẻ con. Bao công việc của cánh mày râu đổ cả lên vai chị em. Công việc bề bộn với những họp hành, nhiều khi thâu đêm. Làng quê hừng hực với những phong trào thi đua. Ba sẵn sàng. Ba đảm đang. Tất cả vì tiền tuyến, vì Miền Nam ruột thịt. Thóc không thiếu một cân, quân không thiếu một người… Mọi người đua nhau, như đầu cá úi.

Mười tám tuổi, cô Lộc chưa biết yêu. Đâu chỉ có mình cô. Bao người mẹ, người chị có chồng, có con, có người yêu đang ở ngoài chiến trường. Nhớ đấy. Thương đấy. Cũng phải gạt sang một bên. Còn những cô gái vừa bước vào tuổi xuân, thì cũng chẳng có cả thời gian lẫn người để mà yêu. Cái khao khát bản năng của con người đâu dễ gì kìm nén. Nỗi buồn, sự cô đơn đều được giấu kín đằng sau mỗi nụ cười.

Các cô gái, chỉ được vui, được cười đến hết mình khi có bộ đội về làng.

Làng nằm ven con sông Đuống. Có bến đò ngang. Tên gọi là bến đò Chằm.


Có thể bạn quan tâm