March 29, 2024, 6:24 pm

Chuyện nhỏ bên hồ tràm

Đó là hai con người đặc biệt. Lão Khoản “năm không” và mụ Đãi “cười bốn mùa”. Xóm nhà sàn gọi lão Khoản là ông già “năm không” vì lão không nhà cửa, không phương tiện đánh bắt thủy hải sản, không vợ con, không biết chữ, không cả một tờ giấy lận lưng. Lão lần hồi làm thuê cho các gia đình, làm cho nhà nào ăn ngủ ở nhà nấy. Công việc của lão là rải thức ăn cho cá bè, đặt lợp, kéo te, đan lưới… Buổi chiều lão ra hồ tràm lăng xăng phụ cân tôm cá, giúp những người bán sỉ đóng hải sản vào các thùng xốp, xếp lên xe tải. Từ đây, các thùng tôm cá tươi ngon được ướp đá chẻ sẽ về Sài Gòn, lên Đà Lạt, Bình Phước, Tây Ninh, thậm chí ra cả miền Trung. Lão góp phần làm cho bữa ăn của các gia đình thêm xôm tụ, nhưng chính lão thì chưa khi nào sở hữu được một thùng cá.

Mụ Đãi bán cá ở chợ. Cái chợ mang tên Chợ Việt Kiều nghe “sang chảnh” nhưng hầu hết là những hộ từ Miên dạt về, lập ra xóm nhà sàn, sống bám vào hồ tràm, có người nói tiếng Việt chưa sõi. Lão Khoản hay phụ giúp các tiểu thương nên được họ ghép đôi với mụ Đãi. Thì hạp quá còn gì. Hai ông bà ráp vô thành cặp cho nó… khí thế. Có người nói vui, về làm bạn già, chớ tuổi nầy còn làm ăn gì được nữa, hết “xí quách” rồi. Ê. Đừng “chủ quan khinh địch” nha cha nội. Hồi lâu rồi tui coi báo, thấy ở nhà dưỡng lão các ông bà già cũng phải lòng nhau, có cặp kết hôn, đẻ con đàng hoàng. Miễn đàn bà đẻ được thôi. Còn đàn ông chừng nào đầu gối cắt không ra máu, chừng đó mới hết xí quách. Lão Khoản khó chịu vì bị mang ra giưỡn. Nhưng mụ Đãi thì cười hi hí. Mụ chẳng biết mắc cỡ là gì. Mà có khi mụ thích được ghép đôi với lão Khoản cũng nên.

Lý giải về tình trạng “năm không” của lão Khoản, những người sống cùng thời với lão bên Miên khẳng định, lão là nạn nhân của họa diệt chủng do Polpot gây ra. Họ nói không sai. Thời trẻ cậu Khoản yêu một cô gái tên Khiêu cùng tuổi, cùng lớp tiếng Miên. Khiêu là con gái một gia đình giáo viên có mẹ người Việt, bố người Campuchia và cô nói sõi tiếng Việt. Ở tuổi mười bảy, Khiêu đẹp rờ rỡ. Cô thiếu nữ cũng rung động trước chàng trai khỏe mạnh có ánh nhìn vừa rụt rè mê đắm, vừa u sầu khắc khoải. Khoản lẽo đẽo theo Khiêu đến mọi cuộc vui, hội hè. Mặt cậu nghệt ra khi nhìn cô say sưa múa Lămleo, Saravan, Răm vông, những chiếc vòng kim loại trên cổ tay cổ chân cô sáng lóng lánh. Cậu tự hào vì trong đám vũ nữ múa Apsara, bàn tay Khiêu uốn cong nhất, dáng cô thon thả và bước đi uyển chuyển nhất. Cũng vì yêu mà cậu hay cùng Khiêu đi chùa, thậm chí cùng cô tham gia điệu múa Gáo dừa, dù tính cậu ưa mắc cỡ và không thích xuất hiện trước đám đông.


Có thể bạn quan tâm