March 29, 2024, 10:55 pm

Chị Nữ

Chị là con gái út cụ trùm Thiện, hơn tôi 5 tuổi nhưng chỉ học trước 3 lớp. Hết lớp 7, chị bảo: Các anh chị lớn xây dựng gia đình, ra ở riêng, ruộng nương, vườn tược, bố mẹ già làm không xuể, trường cấp III lại xa nên nghỉ học ở nhà giúp bố mẹ. Song tôi biết, lí do chính là chị yêu anh Lý, nghỉ học để lập gia đình với anh Lý.

Chị Nữ đẹp lắm. Tôi chưa thấy ai đẹp bằng chị. Đẹp từ mắt môi, má miệng, tóc tai đến thân hình. Vào tuổi đậy thì, ngực nở, mông lẳn, mắt long lanh, nhin ai là hút hết hồn người ấy. Anh Lý, cũng vạm vỡ, gân guốc, mặt vuông chữ điền lại có tài thổi sáo. Nghe anh thổi bài Bên ven bờ Hiền Lương thì thôi rồi. Hồn vía cứ lâng lâng, chao liệng theo tiếng sáo. Bố anh Lý cũng là cụ trùm. Cụ trùm Thiện thông gia với cụ trùm Sinh thì “Môn đăng hộ đối” nhất rồi. Cả xóm, ai cũng bảo vậy. Còn cánh thanh niên chẳng anh nào dám ho he, tơ tưởng tới chị Nữ, vì địch sao nổi anh Lý.

Xóm tôi có hơn hai chục nóc nhà, toàn dân Nam Định, Thái Bình, Hưng Yên chạy đói “bốn lăm”, phiêu dạt tứ chiếng rồi neo lạị bãi sông Chảy này vỡ đất trồng màu, trồng lúa, lập thành xóm. Tuy không họ hàng nhưng đùm bọc, nương tựa nhau như người một nhà.

Khúc sông ở đây đang chảy thẳng thì gặp cái ghềnh đá nhô ra tới một phần ba dòng chảy, nước bị cản lại, quẩn thành cái vật lớn, hút mọi thứ trôi nổi trên sông vào bờ. Phần lớn là gỗ nứa, thi thoảng có cái xác người chết trôi. Gỗ, nứa vớt lên, tốt thì xẻ ván, xấu làm củi; xác người chết trôi cũng vớt, bó chiếu đem chôn ngay ở mom đất gốc Sui đầu vật. Chẳng biết người chết theo đạo nào, các bà, các chị đều đọc một bài kinh cầu nguyện xin Chúa lòng lành đón rước linh hồn người xấu số lên Thiên đàng. Người hay phát hiện ra xác chết trôi là chú Đản, kéo vó bè ở cửa ngòi. Cứ thấy có bầy quạ đen lượn quanh vật, kêu váng trời là chú biết có xác chết. Vội bơi mảng ra kéo xác vào bờ, rồi về gọi mọi người ra đào huyệt chôn. Chị Nữ là người hăng hái với việc chôn người chết trôi. Đàn bà, con gái mà chẳng sợ gì sất, cứ phăm phăm làm mọi việc, từ đào huyệt, đến bó xác, khiến mấy anh con trai có sợ, ngại cũng không dám khoanh tay, đứng nhìn. Có lần, gặp cái xác đôi, một nam, một nữ còn trẻ, chân, tay hai người buộc díu vào nhau bằng khăn mùi xoa. Mọi người đoán vì lý do nào đấy mà đôi thanh niên này cùng tự tử. Lúc đào huyệt, chị Nữ bảo đào to, chôn hai người chung một huyệt. Chị còn về bảo cụ trùm Thiện ra làm phép rửa tội và rảy nước Thánh trước khi chôn.

Từ ngày chôn người chết trôi ở bãi đất đầu vật, cái vật tự nhiên trở nên thiêng. Ai đi qua cũng dừng lại chắp tay vái một cái. Ngày rằm, mùng một, thuyền chài, lái bè mang xôi, chân giò lợn vào thắp hương. Xóm có anh Khờ, nói lắp, quen mui cứ ngày rằm, mùng một lại ra vật, lấy xôi, chân giò lợn về ăn. Ai hỏi thì bảo: “Ra vật... vật... giò... vật giò”. Từ đó, cái vật mang tên Vật Giò. Xóm mới lập chưa có tên, cũng lấy luôn Vật Giò làm tên xóm. Đất lành chim đậu, xóm Vật Giò giờ đã lên tới bốn chục hộ. Cụ trùm Thiện được mọi người, bất kể lương, giáo, đều coi là người đứng đầu xóm, làm cái gì cũng nhất nhất theo ý cụ.

Thời chiến, trai tráng đến tuổi đều nhập ngũ, ra trận. Nhà nào có con trai lớn cũng lo chuyện cưới vợ cho con, ngộ nhỡ sa sảy thì còn có người nối dõi. Vừa ăn Tết xong, cụ trùm Sinh sắm cơi trầu chạm ngõ, đánh tiếng với cụ trùm Thiện cuối năm sẽ xin cưới chị Nữ cho anh Lý. Đùng một cái, tháng 3, anh Lý có lệnh nhập ngũ, rồi đi tuốt một mạch vào Nam. Ở nhà, chị Nữ được bầu vào Xã Đoàn, phụ trách Đội Thiếu nhi xóm Vật Giò. Trong số trẻ con ở xóm, chị Nữ quý tôi nhất, chọn tôi làm phân đội trưởng. Tôi sợ ma, tối lên sân kho hợp tác tập nghi thức Đội, qua bãi chôn người chết trôi, phải nín thở, bám chặt vào gấu áo chị Nữ. Chị Nữ thì ngược lại. Có lần, chị bảo tôi đợi ngoài đường xem chị vào bãi tha ma. Tôi không dám đứng một mình lại bám gấu áo, theo chị. Từ ngày anh Lý đi bộ đội, chị Lý quý tôi hơn. Hình như tình cảm với anh Lý chị dành hết cho tôi. Làm cái gì cũng “Lâm ơi! Lâm ơi!”. Chị còn dạy tôi tập bơi. Chị bảo, trai sông Chảy không biết bơi là hèn, xem chị đây này. Rồi loáng một cái, chị đã bơi ra đến giữa sông, lặn ngụp một hồi mới bơi vào. Tôi tập mãi mà chưa tự mình bơi được, hễ chị Nữ thả tay là tôi chìm. Có lần chị vừa thả tay, tôi đã chới với, sặc nước, chị tức quá bóp mạnh một cái vào chim tôi đau điếng. Thấy tôi, mặt tái xanh, lóp ngóp lên bờ, chị bảo:

- Giờ còn một cách, em phải cho chuồn chuồn cắn rốn.  

Tôi hỏi:

- Tại sao chuồn chuồn cắn rốn lại biết bơi?

Chị Nữ bảo:

- Chả biết, nhưng có câu đời xưa truyền lại: “Chuồn chuồn cắn rốn, bốn ngày biết bơi”, em có chịu không?

 Tôi gật đầu. Chị Nữ liền lên bãi ngô bắt chuồn chuồn. Lát sau, chị cầm về con chuồn ngô to gần bằng ngón tay, hăm hở bảo tôi nằm ngửa ra. Tôi nằm phơi rốn, nhắm tịt mắt, bỗng giật mình đánh thót, cái rốn lồi đau nhói như bị dứt thịt. Theo phản xạ, tôi vùng vậy nhưng không cựa nổi mình vì hai chân chị Nữ đã đè ngang bụng, đành nghiến răng chịu trận. Sau đận đó, không biết do chuồn chuồn cắn hay do sợ quá mà tôi biết bơi, thậm chí còn dám bơi thi với chị Nữ.


Có thể bạn quan tâm