Nhưng chính trong hoàn cảnh cam go ấy, tự nhiên đồng bào cả nước bỗng sát cánh, đoàn kết lại, chia sẻ với nhau những gì có thể chia sẻ, và nhất là chia sẻ tình cảm yêu thương với đồng bào mình, không hề phân biệt. Với những người bị nhiễm dịch, thì “không phân biệt” gồm cả người Việt Nam và người nước ngoài, không một ai “bị bỏ lại giữa trận tiền”. Các bệnh viện, các bác sĩ y tá hộ lý điều dưỡng đã căng hết mình, cứu chữa tới cùng, phục vụ tất cả nhu cầu cần thiết để cứu người. Khi các đường phố, những nơi thường ngày vẫn tập trung đông người bỗng văng tanh vắng ngắt, ấy là khi cuộc chiến giành giật cuộc sống cho con người đang diễn ra quyết liệt, căng thẳng từng giây phút trong các bệnh viện, và những người lính phục vụ tại các khu cách ly gần như không có giấc ngủ trọn vẹn một đêm nào. Họ là những con người bằng xương bằng thịt nhưng phải trang bị kín bít như một con robot, và làm việc quần quật không khác gì người máy, tất cả vì sự an toàn tuyệt đối cho những người cách ly, dù họ từ đâu tới, ở đâu về.
Việt Nam là một dân tộc luôn cố kết trong hoạn nạn, luôn đoàn kết trong đấu tranh chống giặc. Khi gọi virus Covid-19 là “giặc” thì chính là lúc người Việt Nam biết, chỉ có chiến đấu mới sống còn. Lùi lại là chết. Và chính trong cuộc chiến ấy, hình ảnh đẹp đẽ và cảm động nhất của đất nước Việt Nam được nâng cao lên hơn bao giờ hết. Không cần tuyên truyền, không cần hô hào lớn giọng, những người lính trên mặt trận chống dịch của Việt Nam cứ lặng lẽ xung trận, lặng lẽ tung hết năng lực và tiềm lực của mình, đúng là “trần lưng” ra chống dịch, như bộ đội Cụ Hồ ngày xưa chống giặc xâm lăng.
Và lần này nữa, “giặc xâm lăng tàn độc” là coronavirus chắc chắn sẽ bị đánh bại bởi những con người bình dị nhất, thầm lặng nhất nhưng với tinh thần chiến đấu cao cả nhất. Tinh thần nhân ái Việt Nam lại một lần nữa được nâng cao, và được nâng cao bởi toàn dân tộc, như một lời cảm ơn sâu thẳm nhất tới những người đang ở tuyến đầu dập dịch.
Tinh thần Việt Nam bất diệt!